Khoảng lặng sau tay lái

Cập nhật lúc: 19:10 25/06/2012

VOVGT–Những tài xế gây TNGT chắc chắn sẽ phải chịu mức xử phạt thích đáng của Luật pháp nhưng phía sau đó là sự bấp bênh của cuộc sống và những ám ảnh tinh thần...


VOVGT–Những tài xế gây TNGT chắc chắn sẽ phải chịu mức xử phạt thích đáng của Luật pháp nhưng phía sau đó là sự bấp bênh của cuộc sống và những ám ảnh tinh thần...
Làm nông nghiệp có sa cơ thất thế cỡ nào cũng còn ngọn rau hái mà ăn, mà sống. Còn nghề tài xế, người ta cứ nghĩ oai lắm và cả những suy nghĩ lệch lạc: nghiện hút, ăn chơi này nọ, cơm chợ vợ đường…Đâu có ai hiểu khi xảy ra tai nạn, rớt xuống tận đáy xã hội thì bút mực cũng phải nghẹn lời!...

Bi kịch về một vài số phận tài xế rất mong được sự chia sẻ và có cái nhìn đồng cảm của xã hội cho cái nghề... lái xe

Kết cục bi thảm sau 34 năm cầm lái

Trong 34 năm ôm vô lăng xe ô tô, ông Phạm Xuân Sanh từng đối đầu và vượt qua biết bao thử thách, tai ương và trở về trong niềm vui, hạnh phúc với những chuyến xe an toàn. Vậy mà chuẩn bị về hưu, ông lại không trụ nổi trước bất trắc của số phận!

Ông sinh năm 1956, người dân tộc Mường, quê Ngọc Lặc, Thanh Hoá, công tác tại Công ty cổ phần Vận tải Ô tô Đăk Lăk suốt từ năm 1977 tới nay. Mấy chục năm lái xe trên hành trình Nam - Bắc, hầu như cung đường nào trên dải đất hình chữ S này ông cũng đều đã đi qua. Tháng ngày bươn chải, những chuyến xe tải với vòng quay không ngừng đưa ông xa nhà, khiến sự chăm sóc dạy dỗ con cái có phần chểnh mảng. Cậu con trai giữa bỏ nhà lang thang theo đám trẻ bụi đời, vật vờ từ năm 14 tuổi, lâu lâu ghé về, bố mẹ hở cơ là cuỗm.

Sự hư hỏng của đứa con trai duy nhất đã khiến người mẹ đau buồn lo nghĩ mà phát bệnh. Năm 2005 trong một lần khám bệnh, bà Hằng được chẩn đoán ung thư di căn vòm họng. Bà Hằng nằm xuống, một mình ông Sanh xoay sở chạy vạy, kinh tế gia đình khánh kiệt… Ông Sanh chuyển sang chạy xe buýt để vừa có thu nhập vừa gần nhà chăm sóc vợ con. Chỉ còn 4 tháng nữa là hết tuổi chạy xe khách, có thể yên tâm rời tay lái và tự hào về nghề nghiệp lái xe của mình thì điều ông sợ nhất và cố giữ suốt bao nhiêu năm đã xảy ra.

Tài xế Phạm Xuân Sanh
 
Khoảng 6h30 sáng ngày 11/3/2011, ông Sanh điều khiển xe buýt chạy từ Buôn Ma Thuột vào An Bình, huyện Cư Kuin, tỉnh Đăk Lăk. Khi xe đến đoạn Đập Cạn thì Phùng Xí Mạnh, 17 tuổi lao chiếc xe đạp từ trên dốc xuống đã đâm thẳng vào đầu xe buýt. Con đường độc đạo nhỏ hẹp, cộng thêm một phút lơ là, bất cẩn, ông Sanh chỉ còn nước nhắm mắt. Mạnh bị gãy xương đùi, gãy tay, vỡ xương bánh chè, tổn hại 65% sức khoẻ. Công an kết luận ông Sanh sai vì lỗi lấn đường.

Theo ông Sanh: chi phí hết 37 triệu do Công ty ứng và sẽ căn cứ vào bảo hiểm chi trả tính toán với ông sau. Gia đình nạn nhân lúc đầu yêu cầu ông phải đền 120 triệu mới viết giấy bãi nại, sau họ nói là thông cảm hoàn cảnh quá khó khăn đã giảm xuống 60 triệu đồng. Nghe ông gặp hạn bạn bè góp cho ông mượn được 15 triệu đưa cho gia đình, sau khi nhận xong họ lại trở mặt đòi thêm 30 triệu nữa…Ông Sanh thở dài bất lực, chờ đợi Toà án Huyện Cư Kuin sẽ phán xét.

Gặp lại ông, tôi sững sờ trước vẻ tiều tụy đến không ngờ, ông ốm sút từ 73kg xuống còn có hơn 50 kg. Chùi vội những giọt nước mắt chua xót, ông nghèn nghẹn: “Dù có chạy nhanh hay ẩu cỡ nào nhưng không gây ra tai nạn thì tài xế có quyền nói dóc. Nhưng khi xảy ra rồi, mình có chạy đàng hoàng, tử tế mấy cũng chẳng ai tin, ai hiểu và thông cảm cho mình. Cả gia đình chỉ trông vào đồng lương hưu của tôi chưa tới 2 triệu mỗi tháng. Giờ xảy ra cơ sự này, chỉ còn nước bán nhà…”

Nhìn người tài xế già khuôn mặt quắt quéo, mí mắt sụp xuống, mái tóc phong sương ngả màu bạc trắng, càng thêm xơ xác vì nỗi lo cho con, lo cho vợ rồi đến lo cho thân phận hẩm hiu chính mình. Tôi chỉ còn biết an ủi rồi ra về mà lòng nặng trĩu… “số phận mình thì mình phải chịu, sinh nghề tử nghiệp…”. Câu nói như tự an ủi của ông còn phảng phất bên tai, lòng tôi quặn thắt. Cùng làm việc với ông nhiều năm, tôi hiểu con người của ông với bản chất hiền lành, chịu thương chịu khó, lao lực mấy chục năm trời chắt chiu lo cho gia đình, đến lúc ngoảnh lại không còn cái gì: con cái hư hỏng, nhà sẽ phải bán, người có thể chia cùng ông những lúc vui buồn là vợ cũng rơi vào thập tử nhất sinh…

Điêu đứng vì gây tai nạn


11h trưa ngày 27/12/2009, tài xế Bùi Ngọc Anh (SN 1960) điều khiển xe buýt tuyến Buôn Ma Thuột, Đăk Nông trong khi đang cố vượt xe container đã đâm vào xe máy chở 2 vợ chồng đi ngược chiều tại đoạn KCN Tâm Thắng (xã Tâm Thắng, huyện Cư Jút, Đăk Nông). Hậu quả, chị Nguyễn Thị Nhã tử vong sau mấy giờ cấp cứu, anh Phạm Văn Trang - chồng nạn nhân (trú tại Chợ Đoàn Kết, xã Hoà Phú, Tp.Buôn Ma Thuột) bị thương tật tổn hại 31% sức khoẻ.

Toà án huyện Cư Jút, Đăk Nông xử Bùi Ngọc Anh 30 tháng tù giam, bồi thường tổng cộng 117 triệu đồng. Ngày 2/9/2011 vừa qua, sau thời gian thụ án Bùi Ngọc Anh đã được đặc xá trở về địa phương.

Tôi hẹn gặp anh ở quán cà phê, động viên anh kể chuyện. Sau một tháng được tha nhưng Ngọc Anh vẫn chưa có công ăn việc làm, người anh nhàu nát, nét khắc khổ chằng chịt trên tấm thân tiền tụy và khuôn mặt như mất hết sinh khí. Qua trò chuyện được biết, anh phải ra ngoài Bắc lo đám tang chú ruột chết vì bệnh ung thư, vừa mới trở về. Sau khi anh đi tù được 2 tháng, bố anh vì quá lo buồn, ngã bệnh và cũng đã ra đi...

Tài xế Bùi Ngọc Anh
 
Hiện tại, hai vợ chồng cùng hai đứa con nhỏ thuê nhà tại số 94/8 Y Nuê, Tp.Buôn Ma Thuột. Cuộc sống gia đình hiện tại đang trông chờ vào thu nhập bấp bênh từ quầy quần áo nhỏ của người vợ là chị Trần Thị Tuyết Trinh, đó là chưa kể chị Trinh còn bị bệnh tiểu đường tuýp 2 kinh niên.Sau hơn 21 năm vận lộn đến bây giờ gia đình tài xế Bùi Ngọc Anh vẫn đang trong cảnh ăn nhờ, ở đậu và một tương lai mịt mù.

Tài xế Hoàng Văn Phú sinh năm 1974 lái xe tải kỳ cựu tại Công ty cổ phần vận tải ô tô Đăk Lăk nay chuyển sang chạy xe buýt tuyến Đăk Nông – Buôn Ma Thuột. Tháng 6/2011, khi điều khiển xe buýt từ Đăk Nông về Buôn Ma Thuột, khi chỉ còn vài trăm mét là đến bến cuối cùng thì tại ngã ba Đài liệt sĩ và Lê Duẩn, một người đàn ông (không hỏi được tên) say rượu lao vào vào đuôi xe buýt lúc xe đang vòng cua. Ngoài chi phí sau tai nạn hơn 80 triệu đồng, Toà án Tp. Buôn Ma Thuột tuyên án anh Phú phải chịu 6 tháng tù treo và thử thách 6 tháng. Hiện gia đình anh đang phải treo biển bán nhà để trả nợ…

Một tài xế trẻ tuổi, chưa vợ tên Nam điều khiển xe 47V -1813 chạy tuyến từ Buôn Ma Thuột vào Buôn Trấp đã bị một thanh niên lao đầu vào xe tự tử ngay khi đến trạm Bưu Điện Hoà Đông. Sau khi gây tai nạn ngoài việc chạy vạy lo lắng cho gia đình nạn nhân, bản thân gia đình anh Nam cũng phải chịu cảnh đại tang, hết cha chết vì tai biến mạch máu não lại đến người chị bệnh tật cũng không qua khỏi...Mất việc làm khiến những khó khăn dồn dập đổ lên đầu chàng thanh niên ngoài ba mươi chưa vợ này tưởng như không thể kể hết…

Những tài xế gây tai nạn chết người, ngoài việc hao tài, tốn của còn phải chịu nhiều dằn vặt, ám ảnh. Ảnh minh họa
 
Tất cả những vụ việc, những hoàn cảnh trên đều là tài xế chạy xe buýt thuộc Công ty cổ phần vận tải ô tô Đăk Lăk nơi tôi làm việc. Theo tôi dù ít dù nhiều trong tất cả các vụ tai nạn đều có một phần lỗi ở tài xế và tất cả họ đều phải hao tài, tốn của, phải đối mặt với sự phán xét của toà án, hơn cả đó là nỗi dằn vặt, ám ảnh bởi toà án lương tâm là mãi mãi…

Ngoài tổn hại về vật chất, tinh thần thì hệ lụy đằng sau tất cả những vụ tai nạn mà ít ai biết đến đó là gia đình, cuộc sống vợ con của của các tài xế đều rất cám cảnh, bi thương…

Và điều tôi mong muốn xã hội hãy có những góc nhìn độ lượng và thông cảm đối với những người tài xế đã lỡ gây tai nạn giống như Nguyễn Du đã nói: “Lỡ mang lấy nghiệp vào thân/ thì đừng trách lẫn trời gần, trời xa…”. Mong sao, tất cả các tài xế ngồi sâu vô lăng xin hãy khắc ghi hai chữ CẨN THẬN, chạy chậm luôn là cơ hội, cơ may cho tất cả...

Đời ai nói trước được chữ ngờ. Đến phút cuối cùng vẫn có thể trả giá, vẫn phải ôm hận. Nhất là nghề tài xế…

 
Trương Nhất Vương