Những câu chuyện "nhớ đời" cùng xe buýt

Cập nhật lúc: 21:37 15/07/2012

Những kỉ niệm trong 5 năm làm tài xế xe buýt đã cho tôi những hương vị vui, buồn của cuộc sống và giúp tôi hiểu biết thêm về giá trị đích thực của cuộc sống này

Những câu chuyện "nhớ đời" cùng xe buýt 
 
 
Những ngày đầu, sự xuất hiện của xe buýt xã hội hoá trên cao nguyên Đăk Lăk như làn gió mát, như mùa xuân đem đến các buôn làng xa xôi hẻo lánh, đem ánh sáng và hơi thở vồn vã thành phố cho các xã lân cận, xã vùng sâu, vùng xa. Cho đến tận hôm nay, xe buýt phát triển rầm rộ, vẫn từng ngày, từng giờ cống hiến, xe buýt thật sự đi vào cuộc sống của người dân Tp.Buôn Ma Thuột như miếng ăn, nước uống hàng ngày không thể thiếu.

Từ một tài xế xe tải, nâng hạng lên chạy xe khách, xe buýt, thật sự có rất nhiều niềm vui. Vui vì trên xe lúc nào cũng đông đúc, không như xe tải nhiều đêm thức trắng một mình buồn lắm! Cảm giác được đưa đón, phục vụ bà con đi đến nơi, về đến chốn an toàn thật hạnh phúc. Vui vì đa số khách đều là dân lao động vất vả, nay có xe buýt đưa đi đón về, họ hả hê và đa số rất quý tài xế! Có người bước lên xe là tay bắt mặt mừng như thể quen nhau từ kiếp nào. Có người lâu lâu dúi cho đồng quà, tấm bánh; Các cháu học sinh lên xe chào chú, khi xuống chào chú, con về rất dễ thương. Các chị, các o chưa chồng, biết tài xế chưa có vợ thì lúc trái xoài, lúc trái ổi, bịch muối ớt, lúc vài ba cái bánh tiêu, trong những giờ nghỉ hiếm hoi, cùng tài xế ngồi chấm chấm, quẹt quẹt, mắt nhìn nhau đung đưa khiến lòng bác tài đôi lúc cũng chao đảo nhiều lắm…

Những câu chuyện rơi rớt hết ngày tháng, những câu chuyện có vẻ khó tin… nhưng tất cả đều là sự thật 100% mà tôi đã trải nghiệm trong thời gian 5 năm chạy xe buýt tại Công ty cổ phần vận tải ô tô Đăk Lăk. Giờ thì tôi đã nghỉ và chuyển sang trường lái nhưng những kỉ niệm của một thời xe buýt cho tôi những đắng, cay, mặn, ngọt… những hương vị vui, buồn của cuộc sống và tôi lớn khôn thêm, hiểu biết thêm về giá trị đích thực của cuộc sống: “sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình” (Tố Hữu ).

Ảnh minh họa
 
Chuyện thứ 1: Cho đến lúc chết vẫn nhớ mãi chú bán vé này!
Tôi chạy tuyến Lăk (thuộc huyện Lăk, Đăk Lăk) - Buôn Ma Thuột. Tất cả còn mới mẻ, bỡ ngỡ và phấn khởi. Nhân viên, tài xế đều trong tâm trạng rất tốt. Hôm ấy, có một bà cụ vẫy xe. Xe dừng, bà cụ loay hoay chưa biết lên xuống thế nào thì nhân viên tên Minh đã nhảy xuống bế sốc bà cụ lên xe và đặt vào ghế ngồi ngon lành. Sau khi dò dẫm mua vé cụ già buột miệng:

- Đời tôi cho đến lúc chết sẽ nhớ mãi chú bán vé này!

Tất cả khách trên xe, cho đến tài xế, nhân viên ban đầu hơi bỡ ngỡ, khi hiểu ra ý cụ khen hành động đẹp của nhân viên xe buýt, mọi người đều cười rất vui vẻ. Chứng kiến hành động của nhân viên bán vé, và thái độ hài lòng của cụ bà, tôi cũng rất vui và giữ mãi trong lòng một cảm xúc thật khó tả… Những ngày đầu xe buýt thật hạnh phúc!

Chuyện thứ 2: Tài xế vô cảm

Tôi và nhân viên bán vé tên Hùng đi chuyến cuối cùng từ Buôn Ma Thuột về Lăk lúc 17h30, đến đoạn ngã ba Hoà Bình (km5), thành phố Buôn Ma Thuột, xe dừng tại điểm dừng xe buýt đón một vài người khách. Cách đó khoảng 100m có hai cha con đứng đợi. Cha chừng 45 tuổi, con khoảng 5 hay 6 tuổi gì đó, cùng hai bao hàng khá lớn. Cả hai cha con đứng nhìn xe đón khách và yên tâm đứng chờ xe sẽ chạy đến đón mình. Theo thói quen của người dân lúc bấy giờ là xe khách thì thấy khách là ghé vào đón, chứ có ai biết xe buýt người ta chỉ đón đúng trạm đúng bến!.

Khi xe lướt qua, hai cha con cứ mặc sức vẫy như hò đò, còn tôi (lái xe) cứng nhắc, lạnh lùng làm theo luật thẳng tiến  trong bụng nghĩ cứ bỏ vài lần rồi người ta sẽ biết thế nào là đón xe buýt! )

Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu trong bữa ăn tối lúc 20h hôm đó, nhân viên Hùng bưng bát cơm lên rồi lại đặt xuống.

- Anh à, em thấy anh hồi chiều thật quá đáng! Những chuyến khác thì không nói làm gì, đây lại là chuyến cuối. Em cứ nghĩ không biết giờ này hai cha con ông ấy đang ở đâu? Đi xe thồ thì không dưới 100.000 đồng (mà đâu phải ai cũng có mà đi) lại còn hai bao hàng nữa chứ!…

Thằng Hùng nói với tài xế với thái độ dè dặt, nể nang nhưng cũng không dấu kịp hai giọt nước mắt trên má, khiến trái tim tôi tê dại!!!

Quả thật, sao tôi lại có thể ác độc và máy móc đến như vậy? Tại sao một đứa nhân viên còn nghĩ tốt được như vậy, còn tôi…???

Câu chuyện thứ 3: Ông già với đôi nạng sắt

Chuyện xảy ra tại điểm dừng chân đèo Ea Na trên tuyến Buôn Trấp (huyện Krông A Na), Buôn Ma Thuột. Xe dừng lại để đón một hành khách đặc biệt: Ông già tật nguyền với hai cây nạng sắt!

Xe dừng đã khá lâu, nhân viên nữ và một số thanh thiếu niên, học sinh có hiện tượng náo loạn và chạy ngược lên phía đầu xe. Tôi nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ thấy ông già miệng la oai oái kêu gọi sự giúp đỡ, hai tay khua nạng sắt liên hồi.

Tôi hỏi chuyện gì vậy? Nhân viên đáp:

- Anh xuống giúp ông đi, em không dám!

Kéo phanh tay, tôi hùng hổ bước xuống đưa tay đỡ ông già. Người ông mềm nhũn, oặt ẹo, hai cây gậy là cứng nhất cứ khua loảng xoảng. Một sự thật kinh hoàng là người và quần áo của ông có lẽ đã rất lâu rồi không được ai thay rửa, mùi xú uế bốc lên nồng nặc và có chiều sâu thăm thẳm… Tôi vẫn xốc được ông lên xe yên vị và trở về tay lái, trong ruột co thắt. Tôi phải kìm nén giữ mình để không nôn ra xe và để trấn an hành khách.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Không thể nào tin được trong suốt một quãng đường từ đèo Ea Na ra đến ngã ba Duy Hoà, Tp.Buôn Ma thuột, Đăk Lăk, tất cả hành khách trên xe đã dồn về phía trước. Tất cả đều phải dùng một cái gì đó để bịt mũi và thở…Tôi cũng một tay lái một tay kéo áo, trong đầu tôi biết bao phương án, nhưng không có phương án nào trọn vẹn và khả thi với tình huống này. Cuối cùng cũng đến bến mà ông già muốn xuống… và công việc tiếp theo tôi được một người xe thồ tốt bụng giúp đỡ, đưa ông già xuống xe an toàn…

Câu chuyện thứ 4: Hai lần hành khách ném bịch nôn xuống đường và một lần đánh nhau

Lần thứ nhất, người nôn ra sắt thép:
Đoạn Hoà Thắng, Buôn Ma Thuột, trời mưa bay bay. Xe buýt đang chạy với tốc độ khoảng 50 km/h, hướng về Buôn Ma Thuột. Một phụ nữ kéo kính ném bịch nôn xuống đường, thay vì thả nhẹ xuống, thì bà ta lại cố ném qua bên kia đường. Cùng lúc xe Tuấn Anh loại 24 chỗ ngồi, đang chạy ngược chiều về hướng Đà Lạt bất ngờ xuất hiện và hứng đúng tầm bịch nôn đang bay. Một tiếng động khô khốc vang lên!!!

Xe Tuấn Anh vòng lại đứng chặn đầu xe buýt, điều khó tin là sự va chạm giữa túi nôn và xe đã làm kính chắn gió của chiếc xe này vỡ tan. Tài xế và lơ xe cùng hành khách đổ xuống lao qua xe buýt với thái độ rất phẫn nộ. Họ bắt người nào ném bịch nôn xuống đường ra chịu tội và đền kính cho nhà xe. Được số đông hành khách trên xe buýt che chở, người đàn bà thoát nạn. Nhà xe Tuấn Anh quay sang bắt đền tài xế.

Tôi chỉ biết phân bua: Anh cũng là tài xế, tôi cũng là tài xế, làm sao biết và làm sao ngăn cản khi một hành khách nào đó bất ngờ muốn ném cái gì đó vào mặt ai. Huống hồ đây chỉ là tai nạn ngoài mong muốn. Tôi chỉ có thể báo về Công ty cho xe tới sang khách, đứng lại làm chứng để anh làm bảo hiểm… Cũng may hôm đó xe bị vỡ kính bất ngờ, trong điều kiện trời mưa, đường trơn trượt. Tài xế phải có nghề lắm Nếu không xe lật xuống thì không biết chuyện gì xảy ra. Có một đồng chí tự xưng là công an xã Hoà Thắng Làm nhiệm vụ hoà giải hết sức thuyết phục, nên đã không xảy ra xô xát. Xe Tuấn Anh chịu thiệt! xem như xui xẻo thì phải chịu! Trước khi đi họ còn kháo nhau người gì mà nôn ra sắt, thép!!!

Ảnh minh họa
 
Lần 2: Đánh nhau
Đúng ngày mùng 5 tết năm 2008, trường hợp tương tự, nhưng địa điểm là cánh đồng xã Hoà Khánh, Tp. Buôn Ma Thuột. Xe buýt đang chạy vào thị trấn Buôn Trấp, huyện Krông A Na. Bịch nôn đã bay sượt qua đầu và một vài sản phẩm, sau đó đã kịp để lại trên khuôn mặt của một thanh niên đi xe máy ngược chiều. Anh thanh niên quay xe đuổi theo chặn đầu xe buýt. Sau một hồi chửi và đòi đánh hành khách đã ném bịch nôn xuống đường. Anh ta bước về phía tài xế rất nhỏ nhẹ: Ông phải có trách nhiệm nhắc nhở, để hành khách không ném bịch nôn xuống, trúng người đi đường như tôi hôm nay… Thấy anh ta nói có lý tôi xin lỗi và hứa sẽ nhắc nhở hành khách ngay. Sau đó tôi hỏi: Ông nói xong chưa? Anh ta gật đầu. Tôi bảo: Ông dắt xe tránh ra để tôi chạy cái. Anh ta ngoan ngoãn dắt xe và tôi tiếp tục hành trình.

Điều không một ai nghĩ tới đã xảy ra: Tại điểm dừng ngã ba Quỳnh Tân, cách thị trấn Buôn Trấp, huyện Krông A Na gần 3 km. Xe buýt dừng cho khách xuống thì thanh niên ban nãy xuất hiện, cùng một người đàn ông mặt mày dữ tợn lao lên đòi lôi cổ tài xế xuống đánh cho một trận. Ngọn nguồn bức xúc anh ta là do tài xế "dám hỏi" “Ông nói xong chưa?” nên anh ta đã đuổi theo gần 25 km và kêu người ra dạy cho tài xế một bài học …

Mặc dù được rất nhiều hành khách can ngan và khuyên can nhưng hai con người này đã hiện nguyên hình là anh hùng trấn giữ một cõi và việc dạy dỗ tài xế là điều tất yếu!

Họ lao vào, lôi tôi từ xe xuống đường. Không có sự lựa chọn, khi tôi đã chứng kiến 3 tài xế của Công ty bị hành hung phải cấp cứu cả tháng nhưng sự việc mãi rơi vào im lặng, rồi đâu lại vào đó. Tôi quyết định, nhịn cũng bị đánh, thì chi bằng chơi lại, tới đâu thì tới… Và tôi đã may mắn trong trận chiến, khi đấm chảy máu mũi anh chàng hăng máu nhất; Anh ta một tay hứng máu, một tay ôm mũi nhảy lên xe, bảo về kêu thêm người ra giết tôi!. Tôi vào thẳng công an Buôn Trấp báo cáo sự việc, được các anh nhiệt tình cho người đi kèm dẫn xe quay đầu ra, với câu nói của Lãnh đạo công an mà tôi nhớ mãi… "Đứa nào quậy xe buýt bắt hết về đây!" Những ngày sau đó thật bình yên…

Câu chuyện thứ 5: Hành khách phải đi tù vì tội … anh hùng rơm!
Chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày từ thị trấn Buôn Trấp về Tp. Buôn Ma Thuột xuất phát lúc 19h. Trên xe ngoài tài xế là tôi và nhân viên bán vé còn có gần chục học sinh ham chơi về muộn. Xe đi chưa được 1 km thì có 5 thanh niên trong tình trạng say rượu dàn hàng ngang trên đường đón xe. Trong tình huống này, dù không có trạm dừng xe buýt nhưng rất khó không dừng. Sẽ có 2 tình huống xảy ra: Cho lên xe cũng sinh chuyện, mà không cho lên càng lớn chuyện. Tôi quyết định mở cửa cho dù nữ nhân viên bán vé tên Thuỷ không đồng ý. Đúng như suy nghĩ, 5 thanh niên lên xe thì mạnh ai nấy quậy. Người nằm, người ngồi gác chân không cho nữ nhân viên lên phía tài xế, người đi qua đi lại nghênh ngang, người thì la hét, chửi tục…

Chưa đầy 300 mét, nhân viên gọi tôi dừng xe cho mấy ông này xuống vì không ai chịu mua vé. Tôi lập tức phanh dúi xe lại và cho chúng 3 điều kiện. Một là mua vé, ngồi trật tự, tôn trọng nhân viên và tài xế, xe sẽ tiếp tục đi. Hai là lập tức xuống xe và ba là: tôi sẽ quay xe về công an. Chỉ chờ có thế. Tất cả đều nhao nhao đòi quay xe về công an. Tôi quay xe về phía công an huyện Krông A Na, nhưng chỉ được một đoạn ngắn thì tiếng đập phá và tiếng kính vỡ đã vang lên, tiếng nhân viên, học sinh la hét. Nhân viên nói chúng nó đập kính để kiếm đường nhảy xuống, anh dừng lại cho tụi nó xuống đi! Tôi cũng hoảng loạn lập tức dừng xe, mở cửa theo lệnh. Nhưng đứa xuống thì dùng gạch đá ném thẳng vào xe, đứa ở lại thì quây đánh tài xế, tôi phi qua cửa sổ chạy thật nhanh, mới thoát thân.

Tại công an đêm đó, hiện trạng gần như toàn bộ kính của chiếc xe vỡ nát, may mắn một điều là gần chục học sinh và nhân viên chỉ xây xát nhẹ.

Toà án nhân dân huyện Krông A Na mở phiên xét xử 2 trong năm thanh niên về tội quấy rối và huỷ hoại tài sản nhà nước. Một người đi tù một năm chín tháng. Một người đi tù chín tháng. Phải đền bù toàn bộ tài sản mà chúng đã đập phá, đây là bài học nhớ đời cho những kẻ thích làm anh hùng rơm!

Câu chuyện thứ 6: Nhân viên nữ bị cho thôi việc vì lý do lấy chồng
Buổi sáng, tôi dẫn người yêu là nhân viên Đào Thị Thanh Tâm, bán vé xe buýt cùng tuyến, cùng Công ty (bà xã tôi bay giờ) lên báo cáo Lãnh đạo sau thời gian tìm hiểu, hai chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân. Tất cả đều vui vẻ chúc mừng, nhưng ông trưởng phòng tổ chức, Chủ tịch công đoàn đuổi theo ra cổng gọi ngược vợ tôi lại dặn: Chiều cháu tranh thủ lên gặp Lãnh đạo có tý việc cần trao đổi.

Buổi chiều, trở về từ phòng Lãnh đạo, vợ tôi đầm đìa nước mắt đưa cho tôi quyết định chấm dứt hợp đồng lao động vì lý do lấy chồng. Tôi cũng thật sự choáng váng! Cứ nghĩ với thâm niên công tác của tôi, giờ lấy được vợ cùng cơ quan, chắc chắn người ta sẽ tạo mọi điều kiện thuận lợi để chúng tôi cùng dốc lòng, dốc sức làm việc, nhưng không ngờ, sự việc lại quay ngoắt đến độ khó tin như vậy. Sau này Báo Lao động có bài của nhà báo Đặng Bá Tiến phản ánh sự việc tại Công ty cổ phần vận tải ô tô Đăk Lăk: Chấm dứt lao động vì lý do lấy chồng và bài tuỳ tiện phạt người lao động. Thì ngoài chuyện vợ tôi là người đầu tiên bị cho nghỉ việc vì lý do lấy chồng thì hơn 10 chị em bán vé lấy chồng sau đó cũng cùng chung số phận.

Câu chuyện thứ 7: Bị chấm dứt hợp đồng vì vô ý bỏ rơi nhân viên bán vé
Gần 2 năm sau ngày vợ tôi bị cho nghỉ việc, trong khi vợ tôi đang mang thai đứa con đầu lòng tháng thứ 7 thì Giám đốc Công ty chính thức ký chấm dứt hợp đồng lao động với tôi vì lý do chung chung: Không đủ điều kiện chạy xe buýt.

Sự vụ bắt đầu từ việc trong khi điều khiển xe buýt tôi đã vô ý để rơi nhân viên bán vé. Buổi sáng hôm đó, nhân viên bán vé mới qua 5 ngày thực tập xin đi bán vé thay cho anh bạn bán vé đi muộn vì ngủ quên. Tôi đồng ý sau khi bảo cậu ta xin phép Lãnh đạo. Là lính mới nên anh nhân viên này nhận hàng ký gửi của khách, khi xe dừng, anh ta đã đem hàng giao tận nhà. Vì khách đông và cũng sơ xuất không để ý, tôi đóng cửa cho xe chạy. Nhân viên bán vé ngay sau đó đã gọi về Công ty. Và kết quả là tôi bị chấm dứt hợp đồng lao động, cho dù bản thân tôi sau 13 năm làm việc, là Đảng viên, là cổ đông thành lập công ty, là…

Hơn một năm sau, Toà án nhân dân thành phố Buôn Ma Thuột đưa ra xét xử vụ kiện đơn phương chấm dứt hợp đồng của tôi và tuyên án: Tôi thắng kiện.

Toà buộc Công ty cổ phần vận tải ô tô Đăk Lăk phải huỷ quyết định chấm dứt hợp đồng sai luật đối với tôi, đền bù 19.700.000 VND. Bố trí làm việc trở lại và đảm bảo các quyền lợi như trước đó.
 
Trương Nhất Vương