Truyện ngắn : Dại tình

Cập nhật lúc: 07:02 03/02/2013

http://vnca.cand.com.vn/vi-VN/truyen/2013/1/57739.cand

Dại tình
9:00, 01/02/2013
Truyện ngắn của Trương Nhất Vương
 
 

 

Trong mấy chục học viên của lớp lái xe hạng B2 lần này, học viên nữ chiếm số lượng gần một nửa. Cô nào cũng khả ái, cô nào cũng tươi, cũng duyên, nhưng không ai xinh như nàng. Luôn chọn vị trí cuối lớp khi xếp hàng nhưng nàng lúc nào cũng rực sáng khiến người ta luôn có cảm giác nàng là mặt trời giữa lớp. Khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh, mắt bồ câu long lanh ươn ướt, mũi dọc dừa, môi trái tim lúc nào cũng gợi mở như rất cần những nụ hôn cháy bỏng…

 


 

Nước da chẳng bao giờ sơn phết tô vẽ mà cứ trắng như tuyết mùa đông ở Siberi, chẳng có đèn đánh bóng mà cả con người nàng cứ hồng lên chan chứa những đam mê bỏng rát… Không chỉ các thầy quý nàng mà đến mấy anh bảo vệ của trường cũng mắt trước, mắt sau trộm nhìn rồi bàn tán, rồi tưởng tượng … Chu cha ơi là sung với sướng! Mà cái cánh đàn ông cũng lạ, cứ ngắm trộm rồi bàn, tự thưởng thức, chứ trước mặt nàng ai cũng nhẹ nhàng, luýnh qua lính quýnh, ríu ra ríu rít, săn săn, đón đón, cứ như mấy con cún con mừng mẹ cho bú.

Nàng không vào nhóm gã dạy mà rơi vào tay thầy khác. Ông thầy dạy nàng người thấp đậm, khuôn mặt cũng khá tiềm tàng và sở hữu bộ râu kẽm như tướng Nguyễn Cao Kỳ, cứ hau háu như đang đói khát tình yêu. Qua bài số nguội, số nóng, vào bài số 3, số 8 và ghép tiến lùi chữ chi thì cả lớp râm ran câu chuyện: Nàng đã quạt ông thầy của nàng là đểu, là lợi dụng… Đi đâu cũng nghe người ta nói, ngồi đâu cũng nghe người ta bàn. Đúng là rỗi hơi! Người thì bảo nàng quá quắt, người thì bảo thầy lợi dụng, người thì nói sẵng: "Đung đưa cho lắm vào rồi bảnh chọe, to mồm, gà đẻ gà cục tác"… 

Hôm họp tổ giáo viên, ông tổ trưởng tếu tếu hỏi: "Sao thầy? Tôi nghe thầy có léng phéng tí tí phải không? Làm gì làm chứ đừng để mang tiếng… ngại lắm! Hehe".

Ông thầy nọ gãi đầu gãi tai phân trần: "Báo cáo thật với các thầy, tôi nản lắm rồi. Mình chẳng có ý gì mà nó hiểu lầm, nó nói muối mặt không kịp! Bài tiến, lùi chữ chi có thầy nào không cầm tay chỉ việc? Với lại, hai cái quả bưởi của nó to tổ bố thì cách nào không đụng?".

- Ông cứ bảo thủ, có thì cứ nhận chứ quanh quẩn làm gì? Em nó múp quá mà … Ka ka ka - Lão tổ trưởng lại tếu.

- Em nói thật với anh là không có. Có thì em nhận chứ sợ gì? Đàn ông ai mà chả máu, đúng không? Chẳng qua là cái cùi chỏ em nó lỡ đụng chút chút mà nó la làng lên vậy chớ.

- Chú làm sao ấy chứ? - Ông tổ trưởng lại xỏ xiên thêm - Cái cùi chỏ vô tình khác hoàn toàn với cố ý chứ? Cái cùi chỏ của chú nó láu cá, thấy ấm ấm, nồng nồng là muốn để yên, không muốn rút ra thì chú bảo người ta nói oan cho chú chắc? Mà tôi bảo này, lần sau có lỡ đụng thì đụng bằng tay chứ bằng cái cùi chỏ nhọn hoắt như mũi khoan tìm dầu khí ở thềm lục địa của ông thì bố ai chịu nổi… Khà khà. Lần sau lỡ thử bằng tay xem, biết đâu em nó lại đổi ý chứ lị á. Khà khà khà… Thôi, tôi đùa vậy thôi chứ lần sau anh em mình phải rút kinh nghiệm đấy, chả học viên nào giống học viên nào, và chả phải ai cũng lăng quăng cả đâu…

Minh họa của Lê Tiến Vượng.

Hôm ôn luyện chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp chứng chỉ nghề lái xe, cô trưởng nhóm học viên của gã dẫn nàng đến trước mặt thưa: "Báo cáo thầy, bạn ấy xin thầy cho qua nhóm mình, mong thầy chỉ giúp, chứ bạn ấy bị dị ứng với thầy kia không thể học được".

- Cũng được thôi, xong cũng phải thưa lại bên kia một tiếng chứ không thầy với thầy lại hiểu nhầm thì phiền…

- Dạ không sao đâu thầy, em có nói rồi - Nàng nhỏ nhẻ, giọng nàng với âm vực du dương, bổng trầm rất lạ! Mềm như nước và êm như nhung như lụa. Gã choáng váng khi nàng nhìn trực diện và ở tư thế rất gần. Trời ạ, đúng là nàng quá đẹp, quá quyến rũ… Mùi nước hoa từ nàng hơn cả những hương bưởi, hương chanh mà văn thơ từ ngày xưa xưng tụng. Gã bần thần cả hồn vía, ngoài mặt thì ra vẻ rắn rỏi nhưng trong nội tâm thì mềm rã rượi. Gã nói gì đó với nàng, với mọi người say sưa lắm, còn trong lòng thì hoang mang, mùi hương gì mà dễ chịu đến vậy, mùi hương gì mà ngất ngây mà tươi tỉnh cả đầu óc? Phải chăng là hương… yêu?

Nàng lái xe yếu hơn hẳn số học viên trong nhóm, đúng như đa số học viên đã phản ánh và qua con mắt nhà nghề của gã. Nàng mất gốc cơ bản. Từ tư thế ngồi đến cách điều khiển tay lái, từ cách sử dụng bàn đạp ly hợp đến vào số hay chân ga lúng túng, vội vàng rất tội nghiệp… Gã uốn nắn, nhỏ nhẹ với nàng từng li từng tí. Rồi ba cô trong nhóm cũng ý kiến, bảo: "Thầy thương người quá đáng, kiểu này thầy lao lực mà chết thì tội… Thầy bỏ tụi mình rồi… Híc híc!". Rồi gã mới bừng tỉnh và để ý, cứ mỗi lần gã chỉ cho nàng thì các cô lại thầm thì to nhỏ với những nụ cười đầy ẩn ý. Những lúc như vậy, gã ngượng chín cả người.

Tháng mười một, trời Tây Nguyên cao xanh, nắng rát. Giờ giải lao, học viên, thầy giáo chẳng ai bảo ai đều hướng về đồi Vọng cảnh, nơi có hồ nuôi cá và những tảng đá phong thủy người ta đã dùng trục cẩu cỡ lớn di dời ở tận đẩu tận đâu về bài trí cho cảnh trí nơi đây thêm ngoạn mục. Nào thông reo vi vu trong gió, nào đài phun nước với những cột nước lúc thấp lúc cao, nào cá hồng cá tía nô đuổi nhau từng đàn, nào hoa thơm cỏ lạ. Những lớp cỏ mềm như nhung, êm như lụa, những sợi cỏ nhỏ mịn màng như thịt da nàng trải thảm, mỗi bước đi mỗi bước tần ngần se sẽ. Nàng cũng như nhiều học viên người thành phố không biết cây sim. Những bụi sim trồng rải rác từ chân lên đỉnh ngọn đồi. Sim đang cuối mùa hái quả, những quả muộn, chen lẫn hoa mới. Những trái sim chín mọng đầy mót được, đen nhưng nhức núp bên những chùm hoa tím, phơn phớt trắng, phơn phớt hồng khiến nàng vô cùng thích thú. Gã chẳng bao giờ hát mà hôm nay trời bắt tội gã hát, cái giọng rè như ống bơ gỉ sét, gã rống bài hát "Màu tím hoa sim": "Những đồi ôi những đồi hoa sim/ tím chiều hoang biền biệt…" để mọi người cùng ồ lên, choáng váng vì cái giọng rền rĩ và thừa nhận bây giờ mới biết hoa sim. Gã chỉ cho nàng cách ăn những quả sim mà hắn mướt mồ hôi tìm kiếm. Đôi hàm răng trắng như bông của nàng bị sim nhuộm tím. Nàng vô tư cười giữa những bông hoa sim và để mặc gió khuấy đảo những lọn tóc đen dài quất ngang quất dọc lên khuôn mặt. Gió lồng lộn khơi tung áo nàng ở trên cổ, dưới bụng, giữa những hàng khuy áo để thấy cái trắng ngồn ngộn, thấp thỏm, phập phồng… khiến gã càng chao đảo, mê muội. Nàng đúng là tiên nữ giáng trần !

Ngày thi sát hạch đã đến. Nàng từ trên chiếc xe mui trần bóng lộn được một quý ông đỡ xuống. Họ âu yếm nhau rồi gã đàn ông vào một góc trong căngtin trường ngồi đợi. Nàng chạy tới chào gã và nói: "Thầy ơi em lo quá, suốt đêm qua em không ngủ được. Thầy quen ai nói giúp để em được thi trước, nhà em hôm nay có việc quan trọng. Với lại em mà phải chờ đợi thì em mệt lắm, em sẽ rớt mất… Rồi người ta cười em, cười thầy, em xấu hổ lắm! Chắc em chết mất…". Cái miệng nàng nói, đôi môi đỏ mọng cứ chìa ra mím lại thấy thương quá, đôi mắt ươn ướt cứ như chực khóc òa lên. Dáng nàng ngúng ngẩy rồi liêu xiêu chực ngã khiến gã phải đưa tay ra đỡ và nàng như lọt thỏm vào vòng tay ấy. Ôi! Cái cảm giác da thịt từ nàng nóng bỏng đầy đặn đến ngút ngát, hương tình yêu như quả núi đổ sụp lên đầu gã đến ngất ngây…

"Thầy ơi, kiềm chế nghe thầy?" - Tiếng của đám học viên nhao nhao, hú chọc ghẹo và lời nhắc nhở từ một cô trong nhóm khiến gã buông tay luống cuống. Nàng thì cố giữ không chịu rời ra. "Thầy phải giúp em, em mới tha cơ". Gã phải vội vàng gật đầu đồng ý.

Nàng bước lên xe thi sát hạch mà gã như vệ sĩ theo sát lo từng chút. Nào chỉnh ghế cho vừa cái chân dài, nào chỉnh gương chiếu hậu, thắt dây an toàn cho nàng, nào là kiểm tra côn, ga, thắng, rồi nhắc nhở, căn dặn đủ điều…

Điện thoại và tiếng nàng reo trong máy: "Thầy ơi, sao em không thấy thầy đâu, sao thầy không ôm em chia vui như thầy nói?".

- Ờ,  thầy đang bận công việc một tý. Chúc mừng em nhé.

- Dạ, em biết ơn thầy, em xin phép về trước…

Nhìn người ta khoác vai nhau lên xe và xả khói ôtô như phun vào mắt, gã lẩn vào toa lét. Một gương mặt bệnh hoạn, một khuôn mặt đần đần, ngu ngu hiện ra trước mặt. Là mình đây sao? Khuôn mặt dài ngoằng đầy rẫy đường chân trời sâu hoáy, những vết nham nhở trồi sụt như những miệng núi lửa trên mặt trăng trang trí mặt gã thêm vẻ rã rời tan nát. Chiếc áo đồng phục thả phùng phình trong cái quần kaki sờn rách đã ba bốn năm rồi chưa có tiền thay. Đôi giày nhàu nhĩ như cái tã con nít người ta lau nhà đã lâu không ai giặt.

Kỳ thi chưa chấm dứt mà gã đã bỏ ra ngoài, lang thang như kẻ dở hơi dở hồn… Không biết có thêm ai rớt sát hạch?

  T.N.V.